Lúc này đây tự nhiên sau bao năm qua lại muốn ngồi nhớ về những mùa trung thu ở quê mình, lại mong ước trở về tuổi thơ để cùng bạn bè chơi trung thu và tham gia các trò chơi ngày nào.
Tự nhiên sao nhớ da diết những giai điệu của bài hát mà bất kì đứa trẻ nào đã đi qua tuổi thơ đều thuộc lòng: "Đây đèn ông sao, sao năm cánh tươi màu. Cán đây rất dài, cán cao quá đầu... Tùng rinh rinh tùng tùng tùng rinh rinh..." Những âm thanh ấy như vẫn còn đập thình thịch trong tim mình lúc này.
Lúc nhỏ, cứ mỗi mùa trung thu về là lại rộn ràng lắm, ừ thì đúng thế. Trung thu là Tết của trẻ con mà. Là ngày mà trẻ em quê mình rất mong đợi vì ngày này được bố mẹ và tất cả người lớn quan tâm. Được tặng quà, được mua đồ chơi thường là những đồ chơi đơn giản vì ngày đó làm gì có tiền mà mua những đồ chơi đắt tiền. Chỉ đơn giản là đèn ông sao, mặt nạ Tôn Ngộ Không hoặc Trư Bát Giới... Đứa nào sang lắm thì cũng chỉ là cái mặt nạ hình đầu sư tử. Ngày ấy sao đơn giản thế!
Bây giờ không còn nhiều cái cảm giác háo hức như ngày xưa nữa, chỉ sực nhớ tới Trung thu khi giật mình đi ngoài phố thấy những cửa hiệu bán bánh giăng đầy sắc đỏ.
Nhớ những mùa Trung thu khi còn bé tí, trước đêm rằm khoảng một tháng là đã thấy người ta bầy la liệt nào bánh nướng, bánh dẻo... rồi đèn ông sao, mặt nạ và nhiều đồ chơi khác. Bố mẹ mua trước cho mỗi đứa một cây đèn ông sao cùng mặt nạ để... treo lên tường. Khi nào thích, lôi ra ngắm một chút rồi lại... cất đi vì nếu chơi nhiều, nó rách nó hỏng thì bố mẹ không mua cho nữa. Đến hôm rằm, tất cả ăn cơm rất sớm rồi tíu tít rủ nhau đi chơi, đi múa hát, đi diễn kịch... Đứa cầm đèn, đứa cầm mặt nạ... hân hoan, náo nức phá cỗ. Vui thế!
Ký ức lại ùa về mỗi mùa Trung thu tới. Vẫn còn đâu đó cái mùi thơm thoang thoảng lẫn trong mùi khen khét của hạt bưởi cháy. Nhớ ngày ấy cả bọn rủ nhau đi nhặt những hạt bưởi tươi về bóc vỏ, xiên vào dây thép nhỏ thành những đoạn dài đem phơi khô trước 1, 2 tuần đợi đến hôm rằm ngồi trông trăng đốt. Nhớ cái mùi bánh nướng bánh dẻo thơm thơm, mềm mềm xen lẫn vị ngọt sắc. Nhớ những chiếc đèn ông sao xanh xanh đỏ đỏ lung linh trong sắc nến.
Bây giờ không còn nhiều cái cảm giác háo hức như ngày xưa nữa, chỉ sực nhớ tới Trung thu khi giật mình đi ngoài phố thấy những cửa hiệu bán bánh giăng đầy sắc đỏ. Trung thu bây giờ đơn thuần chỉ là một mốc thời gian để chúng ta ngỡ ngàng nhận ra một năm sắp trôi đi quá nhanh. Và để nhận ra mình cũng đã trưởng thành hơn so với ngày hôm qua!
Nhớ lắm những mùa trung thu đã qua !